BÀI THƠ: QUA CHÙA VÔ VI

Hữu duyên dẫn bước tới cửa thiền

Cổ thụ nhành vươn tả thanh thiên

Ngót đã ngàn năm Chùa dãi nắng

Lòng trần thấy cảnh bỗng an nhiên.


Thuở ấy có mười hai sứ quân

Mãnh tướng cởi giáp lánh cảnh trần

Ngựa dừng tại nơi chân núi ấy

Non nước trời mây níu bước chân.


Nơi đây ngài nhiếp tâm quy y

Dựng Chùa nay mang tên Vô Vi

Khói hương ngàn năm mờ sơn tự

Lữ khách lạc vào chẳng muốn đi.


Tác giả: Thaile

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LIỀN ANH, LIỀN CHỊ: “LIỀN” LÀ CÁI GÌ?