CÁI ĐẸP CỦA CÒN CHUỒN CHUỒN BUỔI TRƯA HÈ
Ai mà chưa đi bắt Chuồn chuồn buổi trưa thì đúng là tuổi thơ bị rách một mảng to tướng. Tiên xư, nó đẹp một cách "nao nòng"! Chỉ muốn vứt mọe hết đi làm trẻ con. Tiếng Mẹ quát: Đi ngủ đê...ê...ê..., giờ vẫn văng vẳng bên tai. Nghĩ thì cũng hơi ác ôn, đang yên đang lành bắt con chuồn chuồn mua vui cho mình, cơ mà trẻ còn biết cái gì đâu. Đến bậc "chánh đằng, chánh giác", 19 tuổi mới giật mình đi tìm chân lý.
Đã 300 triệu năm nay còn Chuồn Chuồn không có mấy thay đổi. Nó mang một vẻ đẹp rất cổ xưa, một "hóa thạch sống". Trên bức tưởng vôi mốc meo là một con Chuồn Chuồn lấp lánh dưới cái nắng trưa hè, thực sự nó hấp dẫn bất cứ đứa trẻ con nào. Cái cánh nó, cái mặt nó, cái đuôi nó cứ như sống động thế đếu nào ấy. Bạn thử nghĩ mà xem, nếu thay vào đó là một con Ruồi thì đúng là chán bỏ mọe.
Rồi thì bạn lò dò, tụt hết cả đôi dép đểu, rồi thì quán triệt "tất cả trật tự", rồi thì tập trung trí óc cao độ, cảm giác đó nó mới thú zị làm sao. "Móc lốp" nó là bản năng của Con Người rồi. Giây phút đó, con Chuồn Chuồn là cả một bầu trời tuổi thơ của anh.
Người Việt mình có thói quen ngủ trưa, đâm ra trong một ngày, ngoài ban đêm thì buổi trưa cũng rất "tĩnh mịch". Hôm nào trốn được Bố, Mẹ đi chơi buổi trưa thì đúng là cả thế giới là của ta. Chả ai quan tâm! ^^
Một buổi trưa ngắn ngủi lắm, tuổi thơ lại càng ngắn ngủi. Chó chạy vút một cái qua mọe tuổi thơ. Bây giờ tường bê tông, trưa thì nóng, Chuồn Chuồn đậu bờ tường cháy mọe chân. Ôi con Chuồn Chuồn!
Viết về mùa hè cho nó đỡ rét!
THAILE
Nhận xét
Đăng nhận xét