CHỢT LẠI MÙA HOA GẠO

“Bao giờ cho đến tháng Ba,

Hoa gạo rụng xuống, bà già cất chăn.”

Rét quá bà già ơi! Mà liệu bà già có còn được hưởng một mùa nữa không? Rủi có chẳng còn, thì cũng mong trời hết rét. Màu hoa gạo đỏ như lửa than hồng, chắc bà già mong lắm!

Trời rét, người ta đi càng vội, nhanh không vừa mưa vừa rét, khổ cái tấm thân. Để rồi một hôm, người ta thấy hoa gạo rụng đầy bên đường, đỏ quạch. Người ta bất giác ngước lên giời mà thảng thốt: Ồ hoa gạo nở! Bao người con lại se lòng nhớ mùi khói bếp, nhớ tiếng gáy con gà sống; hay hội đồng niên với tôi thì nhớ những ngày hè về với ông bà mà đắm chìm trong những đụn rơm to sụ.

Người ta đồn rằng “Thần cây đa, ma cây gạo”, rồi sợ hơn là ở làng nọ có thằng say rượu nằm ngủ gốc cây gạo, sáng ra ú ớ, rồi đâm dở dở điên điên đến tận bây giờ. Chả biết làm sao! Đám trẻ nô nhau ở sân đình những đêm hè, đặng có thằng buồn đái, bố bảo không dám đứng gần cây gạo. Cây gạo sừng sững, cục mịch như cái tên “Mộc Miên”, chứng kiến biết bao dâu bể. Cứ vậy, nó đứng đó để những mái đầu điểm bạc trở lại quê hương lúc xế chiều mà bồi hồi, quặn thắt. Cây gạo còn đó, đụn rơm đâu, bếp rạ còn đượm lửa hay đã tắt, bà già xóm bên có còn không?

“Tháng Ba về hoa gạo trổ đầy bông

Vương nắng nhạt ủ hương nồng trước ngõ

Hôn lả lơi nhuỵ vàng bay theo gió

Lá vô tình vò võ suốt canh thâu.”1

“Tháng Ba về hong nắng vàng rực rỡ

Cây gạo ven đường hoa đỏ lên ngôi

Hương bưởi xưa bao quyến luyến bồi hồi

Hoa xoan tím lạc trôi miền nhung nhớ.”2

“Tháng ba rồi em đợi khúc tình ca

Anh sẽ viết về Mộc Miên hoa Gạo

Để thương nhớ hoà vào màu sắc đỏ

Cho tâm hồn hai đứa bớt đơn côi.”3

Cứ miên man như thế, cây gạo ru cho những chìm nổi nhân sinh. Chẳng biết đến bao giờ người ta mở đường, liệu có còn cây gạo?

THAILE

1: Thơ Võ Quang Hân

2: Thơ Đào Mạnh Thạnh

3: Thơ Tuệ Tâm

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LIỀN ANH, LIỀN CHỊ: “LIỀN” LÀ CÁI GÌ?