MỘT LỚP NGƯỜI DẦN MẤT

Họ như những chiếc lá úa cuối cùng của của một mùa, của một thời xa vắng. Những chiếc lá ấy đang dần rụng và mang theo về cội những lễ tiết một thời. Khi chiếc lá cuối cùng lìa cành, những câu chuyện của cả một thời dâu bể sẽ khép lại. Lớp người ấy thuộc thế hệ ông-bà của tôi.

Họ sinh ra khi vẫn còn Vua trị vị đất nước và sự hiện diện của những “ông Tây” như một điều hiển nhiên. Lũy tre làng bao bọc họ và đi cày là việc quan trọng chứ không liên quan đến việc nghèo khổ-giàu sang. Họ vẫn còn tận mắt nhìn thấy Hổ và họ kể lại cho chúng tôi nghe khi về già. Thế rồi nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa được khai sinh, họ đi đánh Tây. Rồi họ bùi ngùi lần lượt tiễn những người con đi đánh giặc Mỹ, lại một loại Tây khác. Hết giặc Mỹ, có một lớp người còn bị đuổi khỏi chính nơi mình sinh ra trong biến cố “Hoa kiều” nữa, ông-bà ngoại tôi. Và rồi thì họ rời xa cõi đời khi người ta bàn nhau về chuyển đổi số, AI, con cháu livestream đám ma trên Facebook.

Tôi tiếc, và chắc hẳn các bạn cũng tiếc khi dần dần ta chẳng còn được thấy ai ăn trầu nữa, chẳng còn được thấy ai đó có răng đen nữa. Ta sẽ chẳng còn thấy mỗi buổi sáng họ ngủ dậy, vấn tóc rất cầu kỳ, họ đội khăn chỉnh tề chào ngày mới. Ta cũng sẽ không còn thấy ai cuộn tiền rồi bọc vào túi bóng nữa. Không còn ai vá áo nữa, không còn ai bện chổi rơm nữa, không còn ai ép mo cau dưới chiếu làm quạt nữa… không còn khói bếp nữa. Họ đem theo hết những cái đó đi theo họ rồi còn đâu! Tiếc!

Nhiều thứ nữa gắn với lớp người ấy mà ta sẽ chẳng còn bao giờ còn được nhìn thấy nữa. Tất cả sẽ chỉ còn được truyền lại bằng hai chữ: Ngày xưa.

THAILE

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LIỀN ANH, LIỀN CHỊ: “LIỀN” LÀ CÁI GÌ?