NÓ THEO CÁNH CHUỒN CHUỒN VỀ TRỜI RỒI

Giữa trưa, mặt trời chưng chưng nhìn xuống đất, vũng bùn ở góc sân khô roong, cong lên như miếng bánh đa.

Vắt vẻo trên đầu giường của Ông nội, Tôi đang hí hoáy trêu con Bọ ngựa thì cái Phương (cháu họ Tôi) ở đâu chạy về, 1 tay chắp sau đít, một tay dơ ngang mắt, mấy ngón tay nó chớp chớp vẫy tôi qua cửa sổ. Chú! Chú! Nhìn cái mặt nó là tôi biết ngay, lại có trò gì hay ho rồi.

Tôi lao ra, thò mặt qua cái song cửa sổ, con bé Phương dí ngay một con vật gì đó vào mũi Tôi. Giời đất ơi! Một con chuồn chuồn! Đúng là một con chuồn chuồn, nhưng nó to gần bằng cái đũa cả. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con chuồn chuồn to như thế. Mình mẩy nó ngồn ngộn, hai mắt bành ra như hai hạt ngô. Tôi van nài. Cho tao !!! Cái Phương bảo đấy là chuồn chuồn chuối, bắt khó lắm. Năm ấy là hè lớp 5 của tôi.

Thế rồi, theo cánh con chuồn chuồn chuối, nó dẫn tôi đi qua những khoảnh khắc thật đẹp, thật yên bình của tuổi thơ. Cứ hè về, Tôi và cái Phương lại rong ruổi đi bắt chuồn chuồn chuối. Rồi một hôm, năm tôi học lớp 8, Bố tôi bảo: Cái Phương chết rồi, bị sét đánh.

Ừ! Cái Phương nó theo cánh con chuồn chuồn về trời rồi. Nó trốn trong ký ức tuổi thơ Tôi, đi bắt chuồn chuồn chuối và chẳng buồn về nữa.

THAILE

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LIỀN ANH, LIỀN CHỊ: “LIỀN” LÀ CÁI GÌ?